Ông lão cả đời nghèo khó, phận “gà trống nuôi con”, đến cuối đời vẫn phải một mình nuôi cháu

Lão Ngư cả đời gắn bó với vùng núi biên giới nghèo nàn, thiếu thốn này. Không phải lão không muốn rời quê lên phố mà là lão không thể đi.

Khi còn trẻ, thì phải gánh vác gia đình, cha mẹ đều làm nông nên không giàu có gì, lúc nào nhà cũng trong cảnh no bữa này đói bữa sau.

Vì cha mẹ nên lão Ngư quyết định ở lại vùng núi này, kiếm đôi ba công việc làm một lúc và chăm sóc cha mẹ.

Sau đó, lão Ngư lấy vợ và có một cậu con trai. Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì vợ Lão Ngư qua đời, để lại lão và con trai.

Thời gian trôi qua, lão Ngư cũng đã trở thành một ông lão già yếu. Con trai lớn lên và kết hôn, sinh con đẻ cái, một nhà 4 người vẫn tiếp tục sống với nhau trong ngôi nhà nhỏ hẹp thiếu thốn ấy.

Con trai và con dâu của lão Ngư làm nông, cũng vất vả chứ không sung sướng gì, nên để phụ giúp các con, lão Ngư hàng ngày trông thêm ít rau trong vườn nhà, nuôi thêm vài con gà, rồi chiều chiều đi chăn trâu.

Cuối cùng cũng đến ngày cháu nội của lão Ngư đến trường đi học, để các con chuyên tâm vào công việc, lão Ngư nhận thêm việc đưa đón cháu ngội đến trường.

 

Công việc hàng ngày của lão Ngư là đưa cháu nội đến trường, sau đó về nhà trồng rau, nuôi gà, chăn trâu, rồi chiều lại đến trường đón cháu.

Nhìn qua cứ nghĩ là công việc đơn giản, không tốn sức lực là mấy, nhưng trường hợp của lão Ngư thì khác, tuổi cao sức yếu rồi mà vẫn phải làm việc vất vả. Bởi vì từ nhà lão Ngư đến trường học của cháu nội phải đi qua 1 ngọn núi.

Gia đình chỉ có 1 chiếc xe kéo để các con lão Ngư hàng ngày đẩy ra đồng làm việc, nên ngày ngày lão phải đi bộ cùng cháu nội đến trường. Thế nên lão và cháu nội luôn phải thức dậy từ sớm để đi học và lúc tan học về đến nhà thì trời cũng đã tôi.

Ở vùng núi biên giới này, chẳng mấy nhà dám để con tự đi học vì nhiều nguy hiểm luôn dình dập.

Trong lúc cháu nội ở trường, làm xong các công việc ở nhà, lão Ngư sẽ dắt con trâu của mình ra một cánh đồng đầy cỏ để chăn. Niềm vui của lão Ngư là trò chuyện cùng chú trâu này của mình.

Dù chú trâu chẳng đáp lại gì, nhưng ít ra cũng có ai đó lắng nghe những tâm sự của lão Ngư, cũng giúp lão bớt cô đơn ở cái tuổi gần đất xa trời này.

Ngày hôm đó, trời có mưa nên đường đi trơn trượt, dễ ngã. Lão Ngư trên đường đi đón cháu nội tan học đã bị trượt chân, tiếc tiền nên lão cũng không đi khám, cũng chẳng nói năng gì với các con, cứ thế tập tễnh đi đón cháu nội ở bên kia ngọn núi.

Thế rồi trên đường 2 ông cháu trở về nhà, chuyện kinh hoàng đã xảy ra. Một trận động đất đã san bằng cả ngôi làng của lão Ngư. Lão Ngư đứng từ trên đỉnh núi, nhìn thấy ngôi nhà của mình chìm trong đống đổ nát.

Cháu nội đứng biên cạnh chỉ biết khóc, còn lão Ngư chết lặng, không thể nói được gì nữa. Khi lão Ngư và cháu trai trở về làng, đội cứu hộ đang làm công tác giải cứu.

Từ trong đống đổ nát, người ta đưa ra rất nhiều người không qua khỏi, trong đó có cả con trai và con dâu của lão Ngư.

Vào buổi chiều, nhiều người lên núi, mang theo tiền giấy, rơi nước mắt, đều là những người đã mất người thân, nhìn dòng sông đỏ ngầu cuồn cuộn.

Lão Ngư lết thân già đi lang thang, khi đi ngang qua anh thấy con trâu già của mình. Tuy nhiên, anh thấy con trâu già của mình đã chảy nước mắt.

Cɑ̂u chuyệռ cօ́‌ hɪ̀ռh ɑ̉ռh νɑ̀ νɑ̌ռ ƅ‌ɑ̉ռ thս́c ᵭ‌ɑ̂̉y ռɑ̌ռg lưօ̛̣ռg tɪ́ch cս̛̣c cս̉‌ɑ ҳɑ͂ ɦօ̣̂ı. Tư liệu ɑ̉ռh lɑ̂́ʏ tս̛̀ Iռterռet, ռếu cօ́‌ νi ρhɑ̣m νui lօ̀ռg liêռ ɦệ ᵭ‌ể gօ̛͂!

Tagsa